Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi!
Chào bạn, mình là Chang - mình ở đây để chia sẻ câu chuyện của mình và lắng nghe câu chuyện của bạn!
Mình từng đọc được một đoạn như thế này " Sẽ luôn có những ngày gió mạnh một chút, mưa lớn một chút, trời thì âm u, người có chút mệt mà cát đá dưới chân có rất nhiều, có thể tôi không biết phải làm sao để bản thân bình yên vượt qua đoạn đường này, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần mình còn muốn bước tiếp thì mọi thứ mà mình đã trải qua cuối cùng chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi"
Khoảng thời gian trước, mấy tháng trong trạng thái đều không được tốt, sức khỏe không tốt, công việc cũng không được suôn sẻ vì vậy tâm tình vô cùng tồi tệ, cảm xúc tích đọng lâu ngày không có ai tâm sự, cảm thấy làm gì cũng không hài lòng, lúc nào cũng muốn từ bỏ, đôi khi nóng nảy đến mất khống chế, làm tổn thương những người xung quanh yêu thương mình, rồi trong tự trách bản thân mình!
Cho đến một ngày, một người bạn nói với mình rằng. Hết thảy đều khổ, những vấn đề khó khăn bạn gặp phải, đều cần bản thân mình tự tìm ra đáp án. Mình mới bắt đầu tự mình vượt qua và tự chữa lành, cũng dần dần trong thế giới tăm tối, thắp sáng một ngòn đèn cho bản thân soi sáng bóng tối đi về phía ảnh mặt trời.
Một người bạn từng giới thiệu cho mình một cuốn sách tên "Đi tìm lẽ sống"mình cảm thấy những ai đang đau khổ đều có thể đọc thử, tác giá Frankel từng là một bác sĩ trưởng đáng kính của một bệnh viện ở Vienna, Ông có một gia đình mỹ mãn hạnh phúc, nhưng thế sự thăng trầm vô thường, đảng quốc xã chiếm đóng Vienna, ông và cha mẹ, vợ, các anh chị em đều bị bắt vào trại tập trung Auschwitz. Ở đó mỗi ngày họ chỉ có thể ăn một miếng bánh mì nhỏ và một bát canh, một năm bốn mùa chỉ mặc quần áo mỏng manh tồi tàn còn bị tùy ý làm nhục và chà đạp, mỗi ngày phải làm những công việc nặn sửa chữa đường sắt, lát đường ray, đêm thì chen chúc nhau trên chiếc giường ván, 9 người dùng chung 2 chiếc chăn, hơi vô ý thì sẽ bị đánh đòn hiểm, nếu thân thể sụp đổ, không làm được việc nặng, thì bị đưa đến phòng khí độc kết thúc sinh mệnh.
Mặc dù Frankel khao khát sinh tồn, nhưng ông ta trường kỳ ăn không no, mặc không ấm, ngủ không tốt bị mắc phù nề, chân bị nứt nẻ, còn bị cảm lạnh, suýt chút bị đưa vào lò thiêu. Hành hạ ngày qua ngày, đã khiến Frankel rơi vào trong tuyệt vọng. Ông quan sát tất cả các người trong trại tập trung, phát hiện chỉ cần trong lòng họ có người yêu thương hoặc sự nghiệp chưa hoàn thành thì vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ sinh mệnh của bản thân. Ông thầm quyết tâm sẽ không để bản thân chết lặng lẽ vì lao lực hay bệnh tật, lao ngục 3 năm chẳng thể đánh bại ông, ngược lại khiến bản thân ông càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau này Frankel được cứu, sau khi thoát khỏi trại tập trung mới biết rằng, cha mẹ, vợ và em trai của ông đều đã qua đời, không có người thân và bạn bè, ông vẫn không gục ngã, trong mấy mươi năm sau, ông đã viết hơn 30 tác phẩm trong đó có "Đi tìm lẽ sống" 67 tuổi ông vẫn học lái máy bay và sau vài tháng nhận được bằng phi công .Ở tuổi 80 ông vẫn kiên trì thử thách các môn thể thao cao độ ngoài trời leo lên đỉnh Apls, mãi đến khi hơn 90 tuổi ông vẫn trò chuyện với những khách tham quan đến từ các nơi, mỗi tuần tự mình trả lời một phần thư giúp mọi người giải đáp nghi hoặc.
ĐỪNG LO LẮNG, SẼ ỔN CẢ THÔI!
Bạn thấy đấy chiến tranh đã phá hủy cuộc sống của ông, cướp đi người thân của ông, nhưng trong đống hoang tàn ông ngắt lấy những đau khổ và sống như ánh ban mai, cuộc đời luôn có gian khổ đủ điều, chẳng có ai biết được khoảnh khắc tiếp theo bản thân sẽ đối mặt với hoàn cảnh khó khăn thế nào, có thể công việc không thuận lợi, bạn bè thân thích gặp biến cố, tình cảm thất bại. Đôi khi bạn cho rằng đi đến đường cùng, nhưng chỉ cần chống đỡ thì có hy vọng tình thế sẽ xoay chuyển, đôi khi bạn nghĩ rằng đã đường cùng bí lối, nhưng chỉ cần vượt qua thì khả năng sẽ có hy vọng.
Bạn luôn phải tin rằng, không có mùa đông nào không thể vượt qua, không có mùa xuân nào mà sẽ không đến nữa.
Sau khi đã vượt qua, thì sẽ phát hiện rằng, những ủy khuất chưa nói thành lời, những đau đớn chưa từng bộc lộ đó đang lặng lẽ chống đỡ bạn đến bước trưởng thành, cuối cùng hóa thành những kỷ niệm và hồi ức tốt đẹp. Giống như câu Goethe từng nói "tất cả những nỗi đau để lại, xin hãy tinh tế hồi tưởng, đau khổ một khi đã qua đi, thì đau khổ sẽ thành thơm ngọt"
Bạn đang phiền muộn điều gì, không có vết sẹo nào không phai nhạt, không có tổn thương nào sẽ không lành lại, không có nỗi tuyệt vọng nào không ngừng lại, cuộc đời của mỗi người đều sẽ trải qua những khó khăn và vực thẳm cũng sẽ nghênh đón những nghịch chuyển và trở mình. Khi cuộc sống gian nan, chịu đựng chống đỡ thì có thể thoát ra được, ở nơi sơn cùng thủy tận cứ bước đi thì sẽ có đường thôi!
Đồng ý với mình đừng nghĩ ngợi lung tung nữa đều sẽ qua thôi, đừng lo lắng, sẽ ổn cả thôi!
Comments
Post a Comment