Bạn luôn nói, mình rất mệt mỏi nhưng cuộc sống này có ai thuận buồm xuôi gió?

Chào bạn, mình là Chang - mình ở đây để chia sẻ câu chuyện của mình và lắng nghe câu chuyện của bạn!



Nhiều lúc cảm thấy, con người thật sự khá mâu thuẫn, chúng ta luôn là thích một bên hoài niệm quá khứ, một bên khao khát trưởng thành. Lúc nhỏ chúng ta oán trách không có năng lực kiếm tiền, hy vọng nhanh chóng trở thành người lớn, lúc nhỏ chúng ta không đạt được chiều cao tiêu chuẩn, không thể chơi tàu lượn siêu tốc do đó buồn mất vài ngày trong miệng thường hay nhắc "mau lớn lên". Sau khi trưởng thành chúng ta lại thay đổi, chúng ta không còn khát vọng, ôm ấp đối với những thứ lúc nhỏ mong muốn nữa, không thể là một trò chơi giải trí đơn giản, chúng ta không còn nắm chặt tay nó không buông nữa. Ngược lại với tuổi thơ hồn nhiên vui vẻ càng dễ dàng hoài niệm, chúng ta bắt đầu cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, làm sao trong nháy mắt đã trở thành người lớn rồi!

Vào một buổi sáng, tôi thấy bạn mình đăng một tin lên dòng trạng thái một câu đơn giản, cô ấy nói "Sau khi trưởng thành tôi đã thay đổi rất nhiều, dường như mỗi năm đến năm mới, mọi người luôn thích so sánh bản thân với quá khứ của mình"

Còn bạn, bạn đã thay đổi bao nhiêu?

Tôi đã thay đổi - đã thay đổi không quá dễ dàng thỏa mãn, trưởng thành luôn là một quá trình có sức hấp dẫn kỳ diệu, nó khiến mỗi người chúng ta đều có thể thay đổi, chúng ta trở nên càng lúc càng đa sầu, đa cảm, trở nên càng thêm hoài niệm trước kia, chúng ta trở nên vô thức hâm mộ những đứa trẻ chưa trưởng thành, những cô bé, cậu bé nhỏ hơn chúng ta, chúng ta hâm mộ chúng có sự vui vẻ thiên chân vô tà, chúng ta hâm mộ chúng vẫn còn tuổi thanh xuân, hâm mộ chúng bất luận gặp phải biết bao nhiêu sự không vui chỉ cần nói về viên kẹo là có thể cười hài lòng rồi, bạn của bây giờ còn có thể như thế sao?

Chúng ta đều đã thay đổi, trở nên không dễ dàng vì một chút thu hoạch thì có thể làm cả nửa ngày, cũng trở nên càng ngày càng không dễ dàng ghen tuông, chúng ta không thỏa mãn với hiện trạng, muốn thực hiên một số thay đổi nhưng lại không biết thay đổi từ đâu, kết quả là giống như một người nằm trên giường dán mắt lên trần nhà, không ngủ được.

Khi còn nhỏ chúng ta không hiểu cha mẹ, không hiểu vì sao bọn họ luôn quản lý chúng ta nghiêm khắc đến vậy, khi trưởng thành mới nhận ra rằng, đó là cách họ yêu chúng ta, mặc dù có lúc họ không thể nào quan tấm đến cảm nhận của bạn, mặc dù có lúc phương pháp của họ không phải là đúng lắm, nhưng đó là điều tốt nhất mà họ đã tận lực làm rồi.

Bạn vĩnh viễn không bao giờ quên rằng họ là người yêu bạn nhất, khi bạn lớn, bạn dần dần bắt đầu hiểu gia đình mình, hiểu được sự khó khăn cùng vất vả của họ, trước kia bạn sẽ nũng nịu nói với mẹ, mẹ ơi" con hết tiền rồi", bạn sẽ nói "con muốn mua đồ chơi đó". Còn bây giờ bạn sẽ nói "mẹ ơi con đưa thêm tiền mẹ mua thêm đồ ăn tối nhé", bạn sẽ nói "mẹ ơi, mẹ thích gì con sẽ mua cho mẹ". Tôi đã thay đổi trở nên hiểu rõ họ, tôi đã thay đổi trở nên không còn xử lý theo cảm tính nữa. 

Trước kia khi yêu đương chúng ta đều luôn thích nói, mình yêu đối phương bao nhiêu, được đối phương yêu bao nhiêu, vì em cái gì tôi cũng có thể không cần, bạn sẽ đối với cô gái đó, cho dù cả thế giới chống lại em, anh cũng sẽ lấy em làm vợ, bây giờ bạn sẽ nói "tôi sẽ nỗ lực cho em cuộc sống tốt hơn". Trước kia bạn sẽ từng nói với chàng trai đó "chỉ cần ở bên anh, cho dù khổ thế nào cũng chẳng sao", bây giờ bạn sẽ nói "Vì tổ ấm của chúng ta, vì con cái, chúng ta nhất định phải nỗ lực cố gắng". Chúng ta không còn làm theo cảm tính, dễ dàng nói ra những lời hứa hẹn lãng mạn, chúng ta suy xét mọi thứ càng lúc càng nhiều, lời chấp thuận đã nói trong quá khứ đã trở thành một trách nhiệm nặng nề, chúng ta càng trở nên đảm đương hơn, hiểu rõ ràng tình cảm không còn đơn giản là chuyện của 2 người nữa.

Nói đến cùng cho dù bạn thay đổi đến thế nào, những thứ thuộc về bản thân mình, bạn vẫn là chính mình!

Mỗi người chúng ta đều không cần quá quan tâm bản thân thay đổi tốt hơn hay xấu hơn so với trước kia. Trong thời đại vô số người thích hoài niệm về tuổi thơ này, chúng ta dễ dàng đa sầu, đa cảm, dễ dàng tự mình hoài nghi, nguyên nhân lớn nhất là, chúng ta không trở thành dáng vẻ mà khi còn nhỏ khát vọng. 

Hy vọng dù thế giới có thay đổi thế nào chúng ta đều không thể đánh mất chính mình!

Cảm ơn thời gian, cảm ơn sự trưởng thành, cảm ơn tất cả những người đã cùng bạn đi trên đoạn đường này, cuộc sống không chỉ có những trở ngại trước mắt, còn có hay không những nụ cười chứa cả nước mắt.

Comments

Popular posts from this blog

Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi!

Mong cho bạn tìm được chính mình ở phiên bản tốt nhất!

Chúng ta nỗ lực như vậy, đến cùng là vì sao?