Bài mình viết ngày 7/9/2019 nhưng tận 3 năm sau mới post

Chiều nay Sài Gòn nắng to mặc dù đang là mùa mưa.
Mình ngồi làm việc lạch cạch bên cái máy tính đã bị liệt mất 1 nửa bàn phím, cái máy tính đáng lẽ đã được vô viện bảo tàng lâu rồi nhưng mình vẫn luôn sử dụng nó hàng ngày, nó là thứ duy nhất nhắc nhở mình về sự kiên nhẫn, bạn sẽ biết mình kiên nhẫn thế nào khi bạn thử dùng nó.
Và bên cạnh vẫn là chiếc điện thoại thỉnh thoảng hiện lên vài thông báo làm mình mất tập trung.
Người ta thường nói, những người thích viết lách là những người sống nội tâm và có nhiều tâm sự
Nhưng bản thân mình thích viết nhất là lúc tâm trạng mình cảm thấy phấn chấn, vui vẻ còn mỗi khi tâm trạng mình đang lồi lõm thì...
Đã nửa năm trôi qua, vẫn lại là cảm giác tiếc nuối, những plan mình vẽ ra hầu như đổ bể hết, duy chỉ có các mối quan hệ khiến mình vẫn hài lòng.
6 tháng của những năm thanh xuân hẳn sẽ đáng quý lắm nhỉ,
Mỗi ngày trôi qua tmình đều thấy tiếc, mà bởi vì sự tiếc nuối đó làm mình cảm thấy áp lực hơn, mỗi ngày đều có target và cuối ngày hỏi lại bản thân đã hoàn thành được chưa?
Mình tin ở độ tuổi này ai cũng sẽ có những áp lực, những tâm sự không thể giãi bày mà tự mình phải gặm nhấm và vượt qua!

Comments

Popular posts from this blog

Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi!

Mong cho bạn tìm được chính mình ở phiên bản tốt nhất!

Chúng ta nỗ lực như vậy, đến cùng là vì sao?